“Bài không tên cuối cùng” ra đời năm 1965, nhưng nó được viết năm 1964 lúc đó Vũ Thành An được 21 tuổi, bạn gái ông đang theo học tại trường Luật. Hai người yêu nhau, nhưng lúc đó ông mới chỉ là một thanh niên chưa có tương lai gì. Bạn gái ông đã nhiều lần hứa rằng cho dù thế nào thì vẫn theo ông đi hết cuộc đời, tuy nhiên trước sức ép của gia đình, bạn gái ông đã nói lời chia tay ông, cuộc tình cuối cùng bị tan vỡ. Sau khi tiễn người con gái về, trên con đường trở về ký túc xá, tinh thần ông buồn bã vì cuộc tình đổ vỡ, trong đầu ông hé lên những giai điệu những ca từ của bài hát này…Chúng ta có thể cảm nhận được những ca từ ấy tràn ngập sự đau đớn, dày vò và “tiêu cực” vì tình yêu tan vỡ, đó là những giọt nước mắt đắng chát giữa yêu và hận:
“Biết bao lần em đã hứa
Hứa cho nhiều rồi lại quên
Anh biết tin ai bây giờ
Ngày còn đây người còn đây
Cuộc sống nào chờ
Này em hỡi
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
Sẽ đưa em sang đâu?
Mưa bên chồng
Có làm em khóc
Có làm em nhớ
Những khi mình mặn nồng.
Này em hỡi
Con đường em đi đó,
Con đường em theo đó
ĐÚNG HAY SAO EM?
Xa nhau rồi
Thiên đường thôi lỡ
Cho thần tiên chấp cánh
Xót đau người tình si…”
Những lời này được hát đi hát lại nhiều lần ở khắp nơi đã ảnh hưởng tới người yêu cũ của ông và ông cảm thấy rất hối hận. Ông đã nghĩ là sẽ không bao giờ có cơ hội chuộc lỗi vì những điều mình không nên viết ấy. Cho đến năm 1991 – tức là 26 năm sau, ông đã viết lại lời 2 cho “Bài không tên cuối cùng” và đặt tên là “Bài không tên cuối cùng tiếp nối” để chuộc lại những lời đau đớn, cay đắng mà trong bài hát ngày xưa đã viết ra khi quá đau khổ vì bị phụ tình…Câu hỏi ngày nào “Này em hỡi, con đường em đi đó, ĐÚNG HAY SAO EM?” nay đã được trả lời:
“Này em hỡi,
Con đường em đi đó
Con đường em theo đó
ĐÚNG ĐẤY EM ƠI…
Nếu chúng mình có thành đôi lứa chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau…”
“Bài Không Tên Cuối Cùng” không phải là bản cuối cùng bởi vì sau đó ông còn cho ra đời rất nhiều Bài không tên khác. “Cuối cùng” không phải là hết, mà đó chỉ là dấu chấm hết cho ỷ niệm cuối cùng của một cuộc tình, cho một nỗi đau mãi chôn vùi cùng năm tháng…