Đến một ngày em không tìm anh nữa
Đem yêu thương thành quá khứ mất rồi
Em đã ước rằng mình sẽ thành đôi
Nhưng hôm nay hai người về hai lối.
Đến một ngày em bằng lòng đánh đổi
Buồn về mình cho người hết phần vui.
Còn thương đấy, những vẫn phải xa thôi
Vì sau anh còn có ai chờ đợi.
Đến một ngày tim thôi không mong mỏi
Thôi vấn vương, thôi đợi cái ngoái nhìn
Thôi thức chờ một tin nhắn hằng đêm
Thôi mong ngóng mỗi lần ai hứa hẹn.
Đến một ngày em quên, quên đi hết
Những câu thương, những câu nhớ, câu chờ
Câu hát xưa, tấm hình cũ, vần thơ bỏ ngỏ
Em quên hết quên anh quên quá khứ.
Đến một ngày rồi tim em tha thứ
Cho thanh xuân những lầm lỡ mình từng
Cho chính em cho những phút ngập ngừng
Những do dự khi quay mình buông bỏ.
Đến một ngày bản thân em biết rõ
Em đã tin, đã thương nhớ sai người
Em vẫn là em, vẫn thế, vẫn thế thôi
Nhưng có lẽ tim chẳng còn ấm nữa.
© Vũ Phương Duyên – blogradio.vn
bữa ni mới biết Thầy Trọng lãng mạn quá
Thơ của người ta không đấy cô ạ, không phải của mình.
Dù dao thì cũng có công sưu tầm mà.
Cái hình cô gái trong bài thơ là tác giả đấy. Cô giáo dạy văn.