Nội dung chính
Mối tình đầu
Mối tình đầu còn nguyên vẹn trong em
Chiều tan trường quán kem mình hò hẹn
Lần đầu tiên với ánh nhìn e thẹn
Tay rụt rè, chưa dám chạm vào tay.
Ngày cuối cùng của năm lớp mười hai
Anh mới ngỏ lời yêu em thật sự
Lúc đó vô tư nên vòng vo do dự
Mối tình hồng lỡ nhịp cũng từ đây.
Ngày chia tay khóe mắt bỗng cay cay
Vội ngoảnh mặt lau nhanh dòng lệ chảy
Có ngờ đâu, đó là lần xa mãi
Chẳng bao giờ gặp lại dẫu là mơ.
Người bây giờ chỉ còn thấy trong thơ
Em hoài niệm thuở ngày xưa, dĩ vãng
Mối tình đầu khắc sâu theo năm tháng
Bóng hình anh bãng lãng áng mây hồng!
© Giacmo Tuyettrang – blogradio.vn
Viết cho mùa hoa phượng
Em đi rồi ! Chùm hoa phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhắm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khễnh trước sân trường…
Trước mặt tôi là ánh hoàng hôn
Sau cửa phòng thì khoá vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thì.
Chỗ em ngồi vẫn vẹn nguyên kia
Vệt nắng dài thêm in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu.
Em đi rồi ! Chùm hoa phượng trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc.
Giá ngày xưa…
Thôi đừng nhắc !
Hạ tàn …
Đào Phong Lan
Có một thời
Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em – cho riêng em
Có một thời em chẳng thể lãng quên
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế
Em nhỏ bé núp bóng anh che chở
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm
Ôi đâu rồi thời đó của riêng em
Hoa – mây – gió – ánh mặt trời bé nhỏ
Bao yêu thương trong mắt anh thầm lặng
Gió xôn xao cứ đùa gọi yêu em
Ngày tháng ơi cho em được cầu xin
Cho em về với tháng ngày xa xưa ấy
Dẫu vẫn biết tình yêu không dễ vậy
Ai trả em về
Thời ấy của riêng em!
Đinh Thu Hiền
Lớp xưa
Có bao giờ anh về thăm lớp học ngày xưa.
Ô cửa sổ
và cơn mưa
bất chợt.
Giọt nắng diệu kỳ đưa ta qua mùa thi.
Ngăn bàn xưa anh dù có quên đi
Vẫn còn dấu một nhành hoa quen thuộc
Màu tím diệu kỳ gợi thương, gợi nhớ.
Trên mặt bàn, câu thơ xưa còn bóng gió.
Ta viết hôm nao
trong mắt nắng
chiều nghiêng.
Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng.
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại?
Những bức tường lổ loang, khờ dại.
Màu mực nhoè tan trong cõi hư không.
Có bao giờ anh thấy phượng đơm bông?
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ.
Hành lang quen giờ lạ
Chờ bước chân lãng quên.
Anh hãy về lớp học xưa trong đêm
Anh sẽ thấy
Một ngôi sao
từ ngày xưa
còn sáng.
Ngôi sao của nỗi niềm thời trong trắng.
Nắng lung linh đang theo lối ta về.
Vẫn biết bây giờ anh đã chẳng còn mơ
Những giấc mơ ngày xưa anh xem là hạnh phúc.
Những giấc mơ chẳng bao giờ là thật
Khi anh quên lối về
lớp học
ngày xưa.
Ngọc Anh